Tiến sĩ Jasmina Kevric đến Úc với tư cách là người tị nạn sau khi chạy trốn chiến tranh ở quê nhà và hiện đang làm công việc hỗ trợ người tị nạn ở Melbourne. Nguồn: SBS / Scott Cardwell
Hơn 30 năm sau khi chiến tranh tàn phá Bosnia và Herzegovina, khiến hơn 100.000 người chết và để lại những chấn thương, một người tị nạn đến Úc từ thiếu thời đã có cơ hội thực hiện ước mơ trở thành bác sĩ phẫu thuật. Cô chia sẻ về hành trình ngoạn mục để hiện thực ước mơ thời thơ ấu của mình với đầy lòng biết ơn quê hương thứ hai đã chắp cánh cho cô.
Bác sĩ Jasmina đang chuẩn bị phẫu thuật.
Chuyên gia ung thư vú 39 tuổi này làm việc tại bệnh viện Cabrini của Melbourne và cũng tình nguyện giúp đỡ những người tị nạn như cô.
"Tôi muốn đền đáp đất nước này vì đã cho chúng tôi cơ hội thứ hai này. Tôi muốn cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe tốt nhất có thể cho bệnh nhân."
Đó là tình cảm nảy sinh từ nỗi đau mà cô đã trải qua 33 năm trước.
Bác sĩ Kevric lớn lên ở Brcko, ở Bosnia và Herzegovina, và là một đứa trẻ vào năm 1992 khi xung đột nổ ra.
"Không ai lường trước được một cuộc nội chiến ở giữa châu Âu. Chúng tôi nghe thấy một hỏa tiễn lớn đánh vào cây cầu. Và đó là khoảnh khắc mở đầu cuộc chiến ở nước chúng tôi."
Đối với gia đình Kevric, đã đến lúc phải chạy trốn.
"Chúng tôi may mắn trốn thoát vào thời điểm đó đến một thị trấn gần bên tên là Bihać, nơi ông bà tôi sống, và tìm nơi trú ẩn."
Nhưng xung đột không dừng lại ở đó. Một ngày nọ, một hỏa tiễn đã rơi xuống trang trại gia đình yên bình của họ.
"Tất cả những gì chúng tôi nghe thấy là một tiếng nổ lớn và tiếng những mảnh đạn văng về phía chúng tôi. Tôi thấy rất nhiều máu. Tôi thấy gia đình mình nằm trên sàn. Bà tôi, tôi thấy bà nằm trên sàn trong vũng máu. Ông tôi nằm trên người anh trai tôi để bảo vệ anh ấy. Cả hai người đều có máu. Mặt bố tôi chảy máu. Đó là khoảnh khắc rất siêu thực. Đó là điều sẽ theo bạn suốt quãng đời còn lại. Tôi đứng trên cầu thang nhìn xuống các nhân viên y tế đang hô hấp nhân tạo, cầm máu và ấn vào những bộ phận đang chảy máu của gia đình tôi."
Gia đình Kevric đã sống sót nhưng tác động của cảnh tượng kinh hoàng đó đã thay đổi cuộc đời của Bác sĩ Kevric mãi mãi.
"Tôi nhớ mình đã nhìn những nhân viên y tế đó và nghĩ rằng 'một ngày nào đó tôi muốn được như vậy. Tôi muốn có thể giúp đỡ những người dễ bị tổn thương nhất."
Bốn năm sau khi tìm nơi tị nạn ở Đức, Kevric đã đến Melbourne khi còn là một thiếu niên.
Cô bắt đầu đi học và hành trình dài thực hiện mơ ước trở thành bác sĩ của cô bắt đầu.
"Tôi không nói được tiếng Anh, vì vậy rào cản lớn nhất là học cách nói ngôn ngữ đó. Nhưng tôi đã chấp nhận nền văn hóa mới này. Và vì tôi đã bỏ lỡ việc học trong khoảng 14 năm trở lại đây, nên tôi thực sự khao khát được học."
Bác sĩ Kevric đã thành thạo tiếng Anh và giành được học bổng để học y tại trường đại học Melbourne, sau đó chuyên về phẫu thuật ung thư vú.
Hàng năm Úc nhận vào khoảng 20.000 người nhập cư theo diện nhân đạo, nhiều người trong số họ có tay nghề , nhưng rào cản việc làm đối với họ vẫn tồn tại.
John van Kooy là tác giả chính của báo cáo được Viện Nghiên cứu Gia đình Úc công bố trong tuần này.
"Điều này có ý nghĩa vì đây là nghiên cứu theo chiều dài thời gian lớn nhất về người di cư nhân đạo tại Úc, một trong những nghiên cứu lớn nhất thế giới. Chúng tôi đã khảo sát khoảng 2.400 người di cư nhân đạo hoặc người tị nạn trong khoảng thời gian 10 năm. Và những gì chúng tôi tìm thấy, chúng tôi gọi đó là 'làm việc có tay nghề thấp', tức là dù họ giữ các vai trò chuyên môn cao và quản lý trước khi đến Úc, thì ngay cả sau 10 năm thường trú tại Úc, họ vẫn không thể tìm được cùng mức độ công việc và cùng địa vị nghề nghiệp."
Đối với phụ nữ, 'làm việc có tay nghề thấp' là tệ nhất.
"Với những gia đình có con nhỏ dưới năm tuổi thì rất thường là họ có việc làm ít hơn 84% so với nam giới trong khoảng thời gian 10 năm đó. Vì vậy, có sự khác biệt đáng kể về mặt giới tính."
John van Kooy cho biết nhiều phụ nữ và nam giới không được công nhận kỹ năng khi di dân sang Úc và đã phải chuyển sang buôn bán.
"Hơn một phần năm mẫu trong nghiên cứu này sau hơn 10 năm đã tự kinh doanh hoặc tự khởi nghiệp, cao hơn tỷ lệ tự kinh doanh của nhóm dân số sinh ra tại Úc. Nhưng điều đó cho thấy nhóm người tị nạn có tiềm năng phục hồi và họ sẽ làm những gì cần làm để kiếm thu nhập và hỗ trợ gia đình."
Sau khi đạt được mục tiêu thời thơ ấu là trở thành bác sĩ phẫu thuật, Bác sĩ Kevric hiện đang hỗ trợ những người tị nạn khác tại Trung tâm Y tế Người tị nạn và Người tìm kiếm tị nạn Cabrini ở Northcote, Melbourne.
"Tôi cảm thấy vô cùng tự hào và vinh dự khi có thể đạt đến giai đoạn này trong cuộc đời, nơi tôi có thể cung cấp sự hỗ trợ mà tôi cảm thấy bệnh nhân tị nạn cần. Và tôi biết điều đó vì kinh nghiệm cá nhân của tôi. Thường thì một số cơ sở cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe không hiểu được cảm giác khi đến một đất nước mới, không nói được ngôn ngữ, không có cùng nền văn hóa."
Giám đốc lâm sàng của trung tâm, giáo sư Suresh Sundram, đánh giá cao các dịch vụ y tế của Bác sĩ Kevric.
"Bất kỳ chuyên gia nào có kinh nghiệm về hoàn cảnh tị nạn đều có thể quản lý và giải quyết nhạy bén hơn với những loại phức tạp mà người xin tị nạn và người tị nạn gặp phải. Chẳng hạn như họ - những người tị nạn - có thể không có cơ hội có được, hoặc nhận ra, các vấn đề sức khỏe quan trọng đang xảy ra nơi họ. Điều này đặc biệt nhạy cảm đối với các vấn đề sức khỏe tâm thần khi trình độ hiểu biết về sức khỏe tâm thần có thể rất hạn chế. Chúng ta cũng phải giải quyết các vấn đề về ngôn ngữ khi mọi người có thể không thông thạo tiếng Anh, thêm vào đó là hoàn cảnh cá nhân của họ: chẳng hạn như họ đã từng bị tra tấn, bị chấn thương, phải trải qua các xung đột trước khi di cư, khiến họ phải bỏ nước mà đi, rồi hành trình di cư của họ, có thể rất đau khổ, đặc biệt là nếu họ đi thuyền từ Indonesia chẳng hạn. Rồi những khó khăn sau khi di cư, như trải nghiệm bị giam giữ vì nhập cư. Tất cả những điều này đều có tác động ăn mòn mạnh mẽ đến sức khỏe tâm thần và thể chất của mọi người. Khi tất cả các yếu tố này kết hợp lại nó tạo ra một loạt các thách thức về sức khỏe chỉ nhìn thấy ở người xin tị nạn và người tị nạn mà có thể là các dịch vụ y tế chánh thống không hiểu rõ."
Giáo sư Sundram đã thành lập trung tâm này vào năm 2016 và hiện tự hào vì đã hỗ trợ hàng trăm người - tất cả đều là một phần của mạng lưới y tế toàn cầu Cabrini, được thành lập tại Mỹ vào năm 1880 bởi một người di cư Ý.
"Thánh Francis Cabrini, người đã thành lập Dòng Cabrini tại New York, mục đích là để đáp ứng nhu cầu của những người nhập cư đến Mỹ. Chúng tôi đã thành lập một quan hệ đối tác để thành lập trung tâm tại đây, đây là một thành công lớn về năng lực cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe miễn phí dễ có được cho những người xin tị nạn, và người tị nạn, không đủ tiền chi trả cho các dịch vụ chăm sóc sức khỏe chánh thống hoặc không thể có được chúng."
Bác sĩ Kevric đã kết hôn và có một cô con gái nhỏ. Cô tự hào khi được hỗ trợ người tị nạn và kêu gọi những người khác làm như vậy.
"Tôi hy vọng rằng người dân Úc coi những người tị nạn đến đất nước này là những người đã mất mát rất nhiều trong cuộc sống. Tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người về tiềm năng mà những người tị nạn mang lại cho đất nước này và rằng họ có cơ hội trở thành những bác sĩ, luật sư tương lai. Cùng nhau, chúng ta có thể biến đất nước này trở thành một nơi tốt đẹp hơn nữa nếu chúng ta trân trọng tất cả những gì chúng ta có trên vùng đất tuyệt vời này."
(Theo SBS)