Có những mối tình, dù đã đi qua, vẫn như làn sóng xô tạt vào vách đá, càng lâu càng sâu.

 

Chuyện chúng mình ngày xưa cũng vậy—mỗi mùa thu đến, anh lại nghe hương rơm mùa gặt thơm lựng, thoang thoảng trong gió, thấy bóng nắng nghiêng trên hàng cau, rớt từng vạt xuống con đường làng quanh co, và tất cả như mở lại cuốn nhật ký đã úa màu. Thu này trở lại, mộng xưa đã nhạt, nhưng lạ thay, trong cái phai tàn ấy vẫn ẩn một vẻ đẹp riêng - đẹp vì đã từng sống hết mình, đã từng yêu đến tận cùng, để hôm nay khi ngoái lại, vẫn thấy lòng dịu lại giữa những dở dang. Có lẽ, không phải tình yêu nào cũng cần một kết thúc trọn vẹn; đôi khi, chỉ cần một hồi ức đủ sâu đậm để mỗi mùa thu đi qua, ta biết mình đã từng có một chuyện tình. Nhạc ông Trịnh Công Sơn, có lý thú ở chỗ, khi bất chợt nghe vài câu, hay dài hơn tí là nghe một bài thì nó hay hết biết. Y như rằng, mình đang bước vào một cuộc đời thật bởi những từ tượng hình, tượng âm ... như được nghe, được chạm vào một thứ gì đó của riêng mình. "Chuyện chúng mình ngày xưa, anh nghe bằng nhiều thu vắng. Đến thu này, thì mộng nhạt phai" Có người giỏi giấu được cảm xúc, họ cất nhiều nỗi niềm sâu vào tận đáy tim. Có người không thể che được cảm xúc, họ bật khóc chỉ vì một mùi rơm thoảng trong gió, hay một vạt nắng rớt trên vai gầy?

 

 

Phong Nguyen, MSc, Mùa Thu Australia 2025