Chuyến xe bus đầy người len lỏi quanh chân núi, lao xuống lũng thấp, leo lên đồi cao. Thả dốc vòng vèo qua những khúc đường đèo quanh co, hết chân đèo này đến chân đèo kia. Tánh mạng của mấy chục hành khách khoán trắng cho đôi tay dày dạn đường trường của bác tài. Tưởng tượng bác tài đang ngồi như thiền tịnh vòng ôm tay lái mà lơ đãng trong giây lát thì sai một ly đi một dặm! Cơn buồn ngủ từ từ dâng lên kéo xập hai mí mắt có lấy sào mà chống cũng không nổi. Tôi vốn khó ngủ, nên lúc nào cảm thấy buồn ngủ là quý hóa như ân ban. Đã phó thác tánh mạng vào tay bác tài, giày dép còn có số huống chi con người. Tôi chưa kịp đi vào giấc ngủ… gật trên xe bus công cộng, bù lại cho hồi đêm cố dỗ giấc ngủ, hết đếm số đến uống sữa ngọt, quay về đọc sách đêm khuya vẫn không sao chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi đồng hồ báo thức gõ những tiếng kinh coong, khiến thính giác căng cứng như dây đàn. Giá lúc ấy có phép màu nào kéo lùi thời gian lại thêm ba mươi phút cho tôi nằm nướng trong chăn ấm hàn giông, ô thần tiên phải biết!
Nhìn sang hàng ghế bên kia các ông các bà đã ngủ từ lúc nào. Hóa ra chúng ta đồng hội đồng thuyền, đồng mất ngủ đêm qua. Quay lại anh tây cao lớn hơn tôi một cái đầu ngồi cạnh đang ngủ gật. Anh đang gật lên gật xuống có khi anh gật và choàng tỉnh giấc. Nhưng rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu lắng. Ngồi ghế kề bên, tôi không may bị rơi vào tư thế đề phòng. Xe vẫn leo đèo và tôi hết còn buồn ngủ, khi bên cạnh mình có một người ngủ gật. Anh ơi, anh nghiêng ngả, anh ngủ gật kheo khéo kẻo ngã vào vai em! Nam nữ thọ thọ bất thân, xin nhớ cho. Tiếng Anh của nhà anh dạy rằng “man and woman maintain boundaries strictly.”
Có lẽ cái số tôi vất vả đường trường hay sao ấy, có đâu như mấy ông, mấy bà đẻ bọc điều, một bước cũng lên xe, nửa bước cũng lên ngựa, lên tàu bay đằng vân giá vũ, trong cuộc nhân sinh nhiều đa đoan lắm khóc cười, nhưng vẫn được ông trời ưu ái ban cho đời vui như ong bay ngọt lên cây trái. Tôi cũng một bước lên xe, nhưng là xe bus, xe lửa, xe điện kêu leng keng từ đầu phố nọ sang đầu phố kia. Sống trên đất tư bản “giãy chết” này mà không lái xe thật đúng là phản tư bản, con nhà chính chuyên vô sản. Không may thay tôi thuộc diện này, phải đi sớm về muộn nên mặt mày buồn ngủ ủ rũ. Tôi gia nhập nhóm công dân Disadvantage thứ thiệt, loại công dân được hệ thống dân sinh xã hội ân cần đưa vào quốc sách ở mỗi kỳ tranh cử, với câu hỏi đau đầu lãnh tụ “làm thế nào kéo thấp xuống vấn nạn thất nghiệp hòng giữ ngai minh chủ?” Của những cái đầu lãnh tụ có nguồn gốc văn hóa Thiên Chúa Giáo tây Âu. May mà lượng máu nhân bản vẫn còn tiềm tàng trong những cái đầu …người có nguồn gốc mười điều luật của Đức Chúa Trời. Khác hẳn những cái đầu lãnh tụ trên mảnh đất ơ không, phải gọi là non sông gấm vóc hơn bốn ngàn năm văn hiến. Nhưng mà độc đảng, lo gì giữ ngai? Thất nghiệp phải không? Chẳng sao, dân đen có nghèo mới dễ bảo và cứ thế đảng tiến lên thiên đường chủ nghĩa hơn 70 năm! Cái gì cũng nhân danh tổ quốc mà áp đặt lên đầu người dân. Có sự áp đặt nào lại không thô bạo? Mà áp đặt thô bạo như thế có khác gì cưỡng dâm!?
Mới đầu nhận được giấy báo việc làm ở vùng đồi miền quê, lòng vui thì ít, lòng lo thì nhiều. Tôi lo là không biết làm thế nào lái chiếc xe thổ tả của mình qua suối qua khe, qua đèo chập chùng, một bên là vách đá dựng lởm chởm chắc nịch như vạn lý trường thành. Một bên là vực thẳm hút sâu như đáy âm ty, rủi lạc tay lái rơi xuống là thác không toàn thây. Hu… chết như thế là hết rách, hổng phải chết lành! Ông thần tử chờn vờn đến đón đi mất. Mà cơ khổ, không đi làm thì sống bằng cách gì đây? Uống nước lã sống được chăng? Thất nghiệp hỏi lòng ai chẳng buồn như bát phở không hành? Quanh đây không bói đâu ra việc, buộc lòng người ta phải đi xa tít tắp ở chân trời góc bể. Ai sao ta vậy, chẳng phải vì yêu nghề, cũng chẳng phải job thơm gì cho cam. Xong cái nợ quỷ thần cộng với nợ ngân hàng nó khiến tôi mềm như con chi chi, bụng đói đầu gối phải quỳ. Chỉ cần những cái bill cứ luân phiên ưu ái gởi về đến tận hộp thư trước nhà thôi là tôi chấp hết đường trường xa. Thôi thì tam tứ núi ngũ lục sông thập bát đèo…what ever cũng không từ nan. Đã đến lúc phải hiểu rằng: đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông. Tiền nhân đã bảo vậy, một khi mà lòng này đã quyết định rồi thì núi sông nào ngăn được?
Xét rằng, tài xế hay có tật thần hồn nát thần tính, nói rõ hơn, tôi dễ bị rơi vào những cơn… suy trầm bình tĩnh, khiến hồn siêu phách lạc, chơi vơi bềnh bồng chốn non ngàn mất mấy giây! Nên không thích hợp lái xe trên những con đường đèo vòng vèo, cheo leo một bên là vách đá dựng đứng, một bên vực thẳm âm ty. Xét thêm rằng cái xe Corolla đang bước vào thời hoàng hôn quên lãng nay ốm mai đau, nhả khói phì phà đi xa không tiện, leo đèo vượt núi lại càng bất tiện. Xét thấy cả xe lẫn tài xế đều không thích hợp để vượt núi lên non, vậy phải chọn giải pháp thứ hai ấy là đón xe bus. Nhưng trước khi xuất quân, phải nghiên cứu lộ trình xe bus cho kỹ lưỡng một chút. Cũng liều nhắm mắt đưa chân để xem con tạo xoay vần ra sao là không có tôi. Phải make sure trên lộ trình thăm thẳm đấy có xe bus với tới nơi, về đến chốn là tạm yên tâm rồi, còn than vắn thở dài với ai đây? Đã mang lấy nghiệp vào thân cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa. Nói thì vậy thôi, đôi khi vất vả ngược xuôi lòng ai mà không ta thán với trời cao đất dày, phải chi ông trời sanh ra con người chỉ có bộ máy hô hấp thôi thì vui sướng biết bao. Khí trời vô lượng, ai muốn hít thở bao nhiêu cũng được và hoàn toàn miễn phí. Ông trời bày ra bộ máy tiêu hóa làm gì? Vất vả ngược xuôi đổ mồ hôi sôi máu mắt cũng vì bộ máy tiêu hóa. Nếu không có bộ máy tiêu hóa thì đâu có câu nói “tay làm hàm nhai tay quai miệng trễ.” Hệ thống tiêu hóa trong cơ thể cũng khổ lây nữa, ngày nào cũng phải làm công việc tiếp nhận và tiêu hóa đề huề chứ nào có giữ được chút gì làm của riêng? Thế mà đôi tay vất vả trăm chiều. Thiên hạ gầm gừ xâu xé nhau cũng vì nhu cầu bao tử. Hết đời này qua đời kia, kim cổ đều như nhau, hết chiến tranh nóng đến chiến tranh lạnh, thế giới lạc loài chưa thoát ra phận người. Qua rồi thời chiến tranh âm ấm hâm hấp triều cống bóc lột của kẻ cả. Đến thời đại văn minh tân tiến một bước nhảy vọt như đôi hia vạn dặm. Thời hiệp sỹ cưỡi ngựa vai mang cung kiếm, xa lắm rồi em người mỗi ngã, xin mời vào viện bảo tàng mà tìm hiểu. Đại bác rzu đêm xưa rzồi diễm. Muốn có món “cua rang muối” cứ thả chiến xa vào “chảo lửa” mà ru đời đi nhé ôi “môi” ngon này giữa trần gian. Thời đại hôm nay tin học hóa chiến tranh đánh úp, thời đại của siêu nhân tình báo, tàu bay tàng hình, máy bay điều khiển từ xa. Ngồi trước màn hình bấm nút thả bom thông minh, phóng hỏa tiển chính xác như gởi tặng phẩm vào tay người nhận! Thời đại hôm nay, mùi hạch tâm hương vị phòng thủ không gian là đề tài thường nhật như miếng trầu là đầu câu chuyện. Thế này ai dám cá thế giới không còn đại chiến? Chỉ xin thần chiến tranh thế giới nếu có xảy ra, xin hãy xảy ra ngoài không gian theo đà tiến khoa học của thế kỷ 21. Còn lại những kho vũ khí hạt nhân kia chỉ nên giữ làm kiểng thôi, làm ơn tháo ngoài nổ là vừa. Kẻo lỡ có vị lãnh tụ khùng điên nào đấy táy máy tay chân, bấm lộn vào nút khai hỏa thì mẻ một bên địa cầu chứ chẳng đùa với sức công phá mạnh gấp trăm lần “Little Boy” của đại họa Hiroshima ngày xưa. Trải qua bao năm tháng miệt mài nghiên cứu nguyên tử năng, cùng với sự tăng trưởng của “Little Boy.” Tôi lạy Chúa tôi, tôi ở dưới vực sâu kêu lên Chúa tôi! Vì rằng “little boy” ngày ấy năm xưa bây giờ đã trở thành “giant man” mất rồi giời ạ!
Những ngày đầu lên non đường xa diệu vợi thật là nản lòng, nếu không có mimosa rực vàng trải bước chân đi. Những cội hoa vàng cúi đầu rụng xuống xẻ chia với người một trời lận đận. Có phải hoa nở vì tôi? Hay tôi bị níu chân bởi những cội mimosa vàng trên những con đường quê? Về đây hoa vàng nở rộ từ đồi hoang xuống những mái hiên nhà. Mimosa như áo lụa vàng rụng đứng đợi ở những con đường đồi trải bước chân qua. Kể từ dạo ấy tôi an phận bọt bèo với công việc hèn mọn trong một hãng rượu ở vùng đồi nhấp nhô Lobethal. Tiếng Đức nghĩa là thung lũng được ngợi khen. Phong cảnh như tranh, êm ả trong lành vùng đồi Lobethal quả là rất đáng ngợi khen. Riêng có khí lạnh hung hãn. Mùa đông trên núi đồi gió thổi buốt xương. Cho dù Lobethal phong cảnh hữu tình dễ bén duyên, cho dù mimosa thân ái như ta với mình tuy hai mà một. Cho dù dân tình ở đây chân chất thật thà dễ thân thiện mau bắt bồ. Tôi vẫn tìm ra cái xấu của thung lũng được ngợi khen ấy là khí lạnh mùa đông. Nó nghiệt ngã ác đức, nó du côn, du kích, bất nhân thất đức cũng là nó. Bất luận tôi mặc áo đông phong, áo đông chí, tôi vẫn bị lạnh run lập cập như người vớt lên từ Nam Băng Dương. Hãng rượu tôi làm tọa lạc trên một ngọn đồi cao, mà tôi gọi đùa là đỉnh gió hú. Từ dưới chân đồi phải ngước mắt lên nhìn đời, nhìn đồi mà tội cho cho hai đầu gối. Lên bằng đường thẳng như leo cầu thang nếu không biết thương tội hai đầu gối, còn không thì đi con đường zig zag, đường nào cũng dẫn về “Roma” tùy đầu gối của mỗi người mà chọn đi lối nào thích hợp. Từ con đường chính leo lên tới ngọn đồi cũng vừa đủ rét run với những trận gió lồng lộng qua truông thiên đường. Làm trên đỉnh gió hú mùa đông mà không có lò sưởi chắc tôi không qua lấy một con trăng.
Đi làm xa bằng di chuyển công cộng lâu rồi cũng quen, chỉ mỗi tội phải thức dậy sớm, 5 giờ 30 sáng là bật dậy như cái lò so, vì rằng chỉ có khoảng 30 phút phù du để ăn sáng đánh răng rửa mặt thay đồ giày vớ khăn áo quả mướp lỉnh khỉnh. Tất cả mọi thứ phải chấm hết, phải xong xuôi vào lúc kim đồng hồ chỉ 6:10 giờ. Trễ một phút cũng không. Xe bus đến đúng giờ nên phải đi sớm một chút, xe bus công cộng nào biết đợi chờ là cái gì? Em có chờ anh thì chờ chứ, anh dứt khoát không, không chờ không đợi không flexible, không un duex, trễ một phút hụt một ngày. Bởi đường đi lên “thiên thai” có hai chuyến xe bus sớm chiều chứ không nhiều như ở phố. Đúng giờ là phải lao ra khỏi nhà để kịp đón chuyến xe bus, lên phố rồi đi bộ sang con đường Currie đợi khoảng 6 phút đón chuyến xe bus lên phố núi, ngang qua giao lộ Verdun, xuống xe băng qua bên kia đường đợi vài phút chuyến bus từ Mt Barker đến đón về Lobethal. Sáng đón ba chuyến, chiều về cũng vẫn những tuyến đường đó. Thế là cả đi lẫn về chỉ có 6 chuyến xe bus một ngày chứ mấy!
Chiều nay đi làm về trên chuyến xe bus từ Lobethal chở đầy học sinh. Không còn chỗ ngồi, tôi ái ngại đứng không vững theo đà ngả nghiêng xe bus đường đèo. Một anh Bản địa đứng lên nhường chỗ. Chao ôi cái nhà anh này mới ga lăng làm sao. Mặc dù em là gái trời bắt xấu từ thuở mười lăm đã xấu rồi! Thế mà anh vẫn đưa tay ra mời tôi ngồi vào chỗ của anh. Cảm ơn anh. Xin trời chứng cho tấm lòng ga lăng của anh, xin Chúa trả công bội hậu cho anh. Xe bus đi được vài trạm, người ngồi kế bên tôi xuống xe, trống chổ tôi lui vào bên trong cho anh chàng Bản địa ngồi. Thế là chúng tôi vai kề vai, anh “bạn đường” của tôi, anh thân mến, chắc cả năm rồi anh chưa tắm, anh có mùi thuốc lá quá xá, nhãn hiệu cầu chứng của Bản địa. Thì có người Bản địa nào mà không hút thuốc, uống rượu? Hay tại tôi khó tánh quá chăng? Dầu sao đi nữa thì chúng tôi cũng ngồi kề bên nhau trên một chuyến xe. Có căm thù cái mùi thuốc lá khắm nồng của anh như thế nào mặc lòng trong héo ngoài tươi mới phải đạo chứ. Anh quay qua bắt chuyện:
-Hey bạn từ đâu đến đây? Từ China hả?
-Ô không. Vừa nói tôi vừa lắc đầu không không không nhất định là không, tôi là người nước An Nam bên bờ biển Đông. Tôi băng qua biển Đông suýt chìm tàu, may sao con tàu rách nát tấp vào một trại tỵ nạn, vùng đông nam Châu Á rồi được vớt qua đây.
-A vậy ra chị bạn đây là boat people thập niên 80 phải không?
-Vâng đúng vậy.
-Chị có biết nước Úc có văn hóa bao dung?
-Tôi biết chứ, văn hóa của các anh có bao dung hài hòa mới cùng nhau trải qua mấy chục ngàn năm. Nếu không vậy thì đã tiêu diệt nhau gần hết rồi.
-Chúng tôi có văn hóa phong phú và ngôn ngữ riêng. Văn hóa chúng tôi cũng mở rộng vòng tay wel- come người tỵ nạn Việt Nam đến đây sinh sống. Họ là những người không có nơi dung thân, họ xứng đáng được một chỗ an toàn trên đất này.
-Vâng cảm ơn tấm lòng nhân đạo của anh.
-Chỉ có cái lớp người xâm lăng là chúng tôi không welcome.
-Ơ nhưng mà ngài Kevin “Rút” đã xin lỗi rồi mà.
-Too late, phải đợi đến hơn hai trăm năm sau họ mới há miệng ra nói câu xin lỗi, hối lỗi cho những sai trái tày đình, thế này thì văn minh để ở đâu?
Ố ô cái nhà anh này, coi hiền lành chân chất thật thà thế mà giận dai giữ đa. Vấn đề cũ rích đã được ngài cựu thủ tướng chính thức xin lỗi rồi mà xem chừng như anh vẫn chưa hài lòng. Anh vẫn chưa hả dạ, anh vẫn còn lấn cấn vẫn còn kể lể vẫn còn nặng nề, vẫn còn lê thê vẫn còn đê mê vẫn còn ê chề. Anh ạ, anh có biết đất nước của anh được cái giống dân Anglo-xaxon của vương quốc mặt trời không bao giờ lặn xâm chiếm là phúc 10 đời nhà anh không? Nếu họ không nhanh chân đến đây thì những nước hàng xóm nhà anh đã nhào sang “cáp duồn” các anh rồi. Chứng tích còn rành rành như cành lá hẹ thì số phận của dân tộc anh kể như an bài trong tay quân dữ, mà như thế đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi. Đồng ý là anh yêu đất nước ngàn đời của anh, nhưng coi lại xem nào, vũ khí duy nhất bảo vệ đất nước của anh là cái boomerang, giỏi lắm thì giết được emu, diệt được kangaroo, chứ giết được ai? Thành thử hãy tạ ơn trời vì được như ngày nay. Họ không đồng hóa được dân tộc anh phải không? Thì bây giờ họ chiều chuộng các anh. Chính sách an sinh bao giờ mà chẳng dành phần lớn để chăm sóc dòng tộc nhà anh. Ấy là chưa kể chính sách khai phóng của họ đã mở đường cho khoa học thăng tiến, đưa đất nước của anh lên hàng thứ nhì thế giới về dân sinh! Còn đòi gì nữa? chỉ còn thiếu là lấy cây sào mà khều một ngôi sao trên trời rơi xuống cho các anh là họ không làm được. Nếu bị loại người khác đô hộ thì giờ này số phận anh ra sao? Nếu anh muốn biết cũng không khó gì đâu, anh cứ nhìn thận phận người Tây Tạng là biết ngay, nhìn người mà ngẫm đến ta cũng nên.
Phía cuối xe bus đám học sinh cao hứng hát theo thần tượng Scorpions “When you come into my life it took my breath away cause your love has found its way to my heart ooh ooh…” Xóm nhà lá phía trên này gồm các cụ ông cụ bà vẫn rôm rã chuyện trò, mặc kệ cái bọn “trẻ trâu” cái bọn “still đần” đấy vốn big mouth, nếu không hát hò cũng tranh nhau nói như họp chợ, như bày ong vò vẽ vỡ tổ. Không biết các cô các cậu lấy ở đâu ra mà nhiều tiết mục ồn ào quá thể, cứ như chương trình tạp lục. Riêng tôi với anh Bản địa vẫn tâm đầu ý hợp. Ở những chuyến xe bus loanh quanh trên phố, nếu có người nói bi bô chắc sẽ bị hố. Ở thành phố không ai cần biết ai, những khuôn mặt lạnh tanh như tượng đá. Nhưng ở những thị trấn nhỏ bé miền quê, hầu như người nào cũng quen biết nhau, nên bước lên xe bus như bước vào câu lạc bộ tao phùng, tiếng chào hỏi xôn xao. Không khí cởi mở như đám học sinh đang mở hết volume. Về tới giao lộ Verdun tôi xuống xe cùng đám học sinh băng qua đường đón chuyến xe bus về city. Verdun bụi đỏ mịt mù mỗi khi chuyến xe bus trờ tới khúc đường trải sỏi. Đầu tóc quần áo người nào cũng bám đầy bụi đỏ như cao bồi viễn tây!
Vừa bước chân lên chuyến bus từ Mt Barker xuôi về phố tôi gặp ngay Carol, bà bạn thân tình. Thật vậy Carol rất nice nói theo lối tây. Chỉ phải cái dáng “bồ liễu” non một tạ ngồi tràn sang ghế tôi. Hơi thở phì phò như thổi bể, Carol đóng đô trên đồi cả mấy đời. Từ Carol tôi quen Cathy, Carly, bobby… lân la sang những cư dân vùng đồi quê. Dân số ở đây chẳng có là bao, lại sống rải rác trong những nông trại bạt ngàn. Hoa màu thu gom về con phố chính nhỏ bé như một bàn tay và những khuôn mặt thân quen chẳng xa lạ gì, thành thử trên những chuyến xe bus khởi đầu từ Lo- bethal về những ngã đường rối rắm phức tạp ở đâu tôi không biết. Nhưng từ đoạn đường đồi khởi đầu, tình hàng xóm tiết điệu láng giềng được thể hiện qua ánh mắt nụ cười thân thiện có người kỹ hơn mang kẹo bạc hà ra mời bạn đường. Carol là một trong những người này. Hộp kẹo bạc hà được chuyền tay nhau với câu “get one and pass over.”
-Lâu quá không gặp bạn, tưởng bạn dọn xuống phố rồi.
-No, no you know I love hill country, có đi đâu rồi cũng trở về, chỉ có ở vùng núi đồi này tôi mới có cảm giác home. Cái cảm giác này nó đặc biệt lắm, có đi xa một chút rồi mới thấy không đâu thân thuộc bằng chổ ở của mình. Thật đúng là home sweet home!
-Bạn được ở trên cao xa hẳn những áo cơm phiền tạp la đà, bạn may quá rồi, rừng mimosa bạt ngàn hoa vàng vẫn khoe sắc thắm. Lỡ đã bén duyên với phố núi rồi bỏ sao đành, bỏ đi đâu có khí hậu trong lành như ở đây?
-Thì đấy chúng tôi quyết bám trụ trên núi có không khí trong lành, có rừng phong thay lá theo mùa, có mạch sống yên tịnh cả mấy đời không dời đổi, mỗi lần có chuyện phải xuống núi là thấy dưới đó bụi bặm ngột ngạt không chịu được.
Câu chuyện của lá phong cứ lan man từ thời tiết mưa nắng đến “tin tức cho tàu chạy ven biển” cũng vừa tới city. Chúng tôi chia tay mỗi người tản mát về một ngã. Những chuyến xe bus nối tiếp ngược xuôi từ tám hướng mười phương đổ về thành phố giờ cao điểm, giờ của những chiếc xe bus làm chủ thành phố. Năng lượng trong ngày làm việc vẫn còn đủ cho tôi lết sang bên kia đường King William, con đường cái quan của thành phố Adelaide, đón chuyến xe thứ sáu trong ngày về nhà.
Hệ thống di chuyển công cộng của Adelaide khá hữu hiệu, đúng với quảng cáo “40 cars or more a bus”. Mà như thế hệ thống xe bus của thành phố mang tên vị hoàng hậu xa xưa quả là thần dược chữa trị chứng kẹt xe, căn bịnh kinh niên của mọi thành phố. Có điều đi làm bằng xe bus mất nhiều thì giờ thả hồn cho xe chạy qua những lộ trình zig zag. Để tới được nơi làm việc, thì tờ mờ sáng, khi những người đi làm bằng xe nhà còn đang ngủ mớ, tôi đã vội vã chạy bay ra trạm xe bus để kịp đón chuyến sớm. Hầu như chuyến nào cũng đầy người, ngồi kề bên nhau, đồ ai nấy giữ, hồn ai nấy lo. Mặc dầu chúng tôi đồng hội đồng thuyền, áo quần lam lũ, đầu tóc bù xù xanh xanh đo đỏ hoặc chải bới theo model “cữu vạn” cho gọn. Có người ôm cái túi đồ của mình vào lòng mà ngủ gật là những hình ảnh quen thuộc của những chuyến xe lúc mờ sáng. Những ông bà xách cặp táp trịnh trọng, giầy cao gót quý phái bước vào trong những văn phòng bật đèn sáng trưng ấm áp vẫn chưa tới giờ báo thức. Chỉ có giới lao động chân lấm tay bùn là bạn vàng của những chuyến xe bus lúc rạng đông. Trong số đó có chúng tôi là hành khách trung thành của những chuyến xe đi sớm về muộn.
Hỡi những chuyến xe bus rộng lòng đưa đón đám “cữu vạn” khố vá áo vơ, xin nhận nơi đây lòng biết ơn chân thành, và biết ơn hơn nữa là chưa có nạn đình công dài ngày. Nếu không có hệ thống xe bus bắt tay liền lạc qua những chặng đường vòng vo thì biết trông ai đưa đón chúng tôi đi làm bổn phận công dân? Lấy ai đưa đến nơi, về đến chốn? Một ngày không có anh là lòng em tan nát, cả trời mây u ám… chứ chẳng chơi.
Bà bạn đẻ bọc điều hàng xóm của tôi, năm thì mười họa mới phải bước lên xe bus một lần, thấy tôi di chuyển bằng xe bus khắp “4 vùng chiến thuật” lắc đầu ngán ngẫm cài tôi vào quê độ.
-Chúa tôi! Lấy xe nhà đi cho được việc. Một ngày làm việc 7 tiếng, ngồi trên xe bus 3 tiếng cà rịch cà tang qua hơn tám chục cây số cả đi lẫn về. Sao lại có người kiên nhẫn đến vậy hỡi trời?
-Thì nhờ vậy mà tập thiền luôn. Chị bạn không chịu thua.
-Không biết là thiền được bao nhiêu nhưng đi sớm về trễ cũng mau già lắm.
-Đừng quên kiên nhẫn cũng là một nhân đức người ta phải rèn luyện mỗi ngày.
-Hỏi nhỏ cái này nha, bộ không sợ già trước tuổi sao?
-“Rồi cũng già” nhạc sỹ không tên bảo vậy chị không nhớ sao? Chị bạn lắc đầu cười cười với người cãi chày.
-Rồi sao nữa?
-Tại chị bạn không thấy được những ích lợi lớn lao do xe bus mang lại. Thế cho nên bất kể bạn kêu trời, có mười người như bạn kêu trời thì tôi cũng đã lỡ kết thiện duyên với hệ thống di chuyển công cộng ở đây. Hãy nhìn những ích lợi to lớn mà xe bus mang đến cho chúng tôi này nhé. Trước hết và trên hết, đi xe bus để giảm nạn kẹt xe trong thành phố, giảm khói bụi, góp phần bảo vệ không khí trong lành, bảo vệ môi sinh. Thêm nữa là có quyền ngồi đọc sách, có quyền ung dung nghe nhạc hoặc ngủ gật cũng không sao. Khỏi lo xăng nhớt, khỏi lo bảo hiểm, khỏi lo bảo hành, khỏi tất tần tật. Khỏi luôn hồi hộp, trò chơi hú tim của xe cũ dở chứng biểu tình ăn vạ chết máy dọc đường gió bụi. Kêu trời, trời ở trên cao, mà cái người trót cầm tinh culi cù lần như nhà cháu lại mù tịt về máy móc hỏi có chết một cửa tử không cơ chứ?
-Thế nên đi làm bằng xe bus cho ổn thỏa mọi bề phải không? Ngoài ra còn những tiết mục tấu hài nào nữa cho quên thú đau thương chứ ạ?
-Đúng vậy sáng sớm chỉ việc lê “gót ngọc” ra đường lên xe bus ngồi chung với bất cứ nhân vật kỳ quái trong hàng võ lâm cao thủ, xã hội đa văn hóa, có đủ mọi sắc dân trắng vàng đen nâu cà phê sữa. Cũng có lúc may mắn như chiều nay đi từ city về, một mình tôi thống lĩnh một băng ghế rộng chả chung đụng với ai. Xe bus ra khỏi thành phố về ngoại ô dừng lại đón thêm hành khách và anh Ấn Độ là một trong những “vị cao thủ” chiều nay. Anh đúng là người Ấn Độ từ đầu đến chân. Nước da bánh mật, đầu quấn turband, bộ râu mác ra kiểu. Ngón tay anh đeo chiếc nhẫn vàng nạm hồng ngọc. Nhưng bằng ấy chi tiết vẫn chưa xác định nguồn cội của anh rõ ràng cho bằng cái mùi càri của anh. Nó nồng nhiệt tỏa mùi, nó làm chủ tình hình, nó dành dân lấn đất. Nó quyện lấy mùi nồng nặc rượu mạnh của một dị nhân đang quơ tay bắt chuồn chuồn. Nó khiến tôi co cụm chịu trận về đến trạm nhà, tông cửa lao ra hít thở khí trời vô lượng và thay đổi không khí hỗn tạp, nồng nặc mùi rượu, càri thập cẩm mà tôi phải hít thở trong xe bus. Phương tiện di chuyển công cộng là như thế đó bạn, tránh sao được. Nhưng có xe đưa tôi đến nơi làm công việc sản xuất rượu, cho thế nhân mua về uống say quên đời là bể khổ, đấy chẳng phài là làm việc lành hay sao?!
Ban Mai